Trong khi Hollywood đã từng no nê với những bóng ma nhà thờ kiểu The Exorcist, thì Hàn Quốc – với bề dày văn hóa dân gian, niềm tin tôn giáo pha trộn và tâm lý xã hội bị đè nén – luôn có một cách riêng để tiếp cận chủ đề trừ tà. Và bộ phim mà tôi vừa xem hôm qua - Holy Night Demon Hunters (tựa Việt: Holy Night: Đội Săn Quỷ) là một ví dụ điển hình cho thứ hỗn độn nhưng đầy tham vọng ấy: một bộ phim vừa như muốn đạp đổ mọi khuôn mẫu, vừa cố giữ lấy tinh thần blockbuster giải trí đậm chất thương mại.

Tác phẩm đánh dấu bước chuyển từ biên kịch sang đạo diễn của Lim Dae-hee, người từng góp phần viết nên kịch bản cho The Divine Fury (2019) – một trong những phim trừ tà đầu tiên tại Hàn pha trộn hành động kiểu Hollywood. Lần này, tôi thấy ông Lim tham vọng hơn. Ông không chỉ dừng lại ở việc kể câu chuyện một linh mục cứu rỗi, mà dựng nên cả một thế giới nơi tà thuật vận hành như một thế lực ngầm, có tổ chức, có tầng lớp, và đang chuẩn bị đưa Địa ngục lên trần thế.

Phim mở đầu bằng một cuộc trừ tà được dàn dựng như một pha đột kích – nơi quyền năng siêu nhiên và cơ bắp phối hợp nhịp nhàng. Ba Woo (Ma Dong-seok) không phải là cha xứ mà là một “đặc nhiệm chống quỷ”, với cú đấm mang sức mạnh... trục xuất linh hồn tà ác. Seohyun trong vai Sharon là pháp sư điềm tĩnh, sắc lạnh, gần như không có một biểu cảm dư thừa. Và Lee David là người quay phim nội bộ – một nhân vật thường thấy trong các phim kiểu “found footage”, gợi nhớ đến The Medium (2021) hay Gonjiam: Haunted Asylum (2018).

Bộ ba được giao điều tra trường hợp nhập hồn của Eun-so – một thiếu nữ mà biểu hiện tâm lý ban đầu khiến người thân lầm tưởng cô bị rối loạn. Nhưng càng đi sâu, họ càng nhận ra đây là một ác linh mang tính cá nhân, có chủ đích, và mang theo mối hận thù chưa rõ nguồn gốc.
Seohyun, nổi tiếng từ nhóm nhạc SNSD và gần đây chuyển hướng diễn xuất, là lựa chọn bất ngờ nhưng hiệu quả. Trong Sharon, cô toát ra phong thái pha trộn giữa một linh mục exorcist và một chiến binh tâm linh – không cần hét to cũng khiến ma quỷ dè chừng. Còn Jung Ji-so, từng nổi bật với vai cô bé trong Parasite, lần này thể hiện sự giằng xé dữ dội giữa hai bản ngã. Biểu cảm, thể lực và ánh mắt của cô trong các cảnh nhập hồn không thua gì những màn trình diễn đáng nhớ nhất trong The Wailing (2016) hay The Closet (2020).

Tuy nhiên, chính vì cố gắng quá nhiều thứ, phim lại tự vấp phải nhịp kể chuyện của chính mình. Đạo diễn Lim muốn cài cắm một vũ trụ: có tổ chức thợ săn, có phản diện đang ẩn mình, có di sản trong quá khứ, có mối liên kết giữa các linh hồn bị ám. Nhưng tất cả được dồn nén trong 98 phút, khiến mạch phim trở nên gấp gáp, chuyển cảnh đột ngột, và thiếu độ lắng cần thiết. Ở một số phân đoạn, người xem như đang theo dõi trailer kéo dài – nhiều cú twist nhỏ nhưng thiếu sức nặng cảm xúc vì chưa kịp hiểu hoặc cảm.

So với các tác phẩm cùng thể loại tại Hàn Quốc, Holy Night Demon Hunters có nhiều điểm giống The Divine Fury ở cấu trúc và không khí, nhưng không có được chiều sâu đức tin như The Priests (2015) hay sự mơ hồ ám ảnh của The Wailing. Nó thiên về hành động, biểu tượng thị giác và nhịp độ nhanh – đúng với định hướng franchise. Cảnh after-credit là minh chứng rõ nhất: đây không chỉ là câu chuyện một vụ quỷ nhập, mà là khúc dạo đầu cho một vũ trụ điện ảnh về các “exorcist” hiện đại, có thể mở rộng bất cứ lúc nào.

Điều đáng ghi nhận là, dù vướng lỗi nhịp và chưa mượt ở kịch bản, phim vẫn giữ được “tính xem được” – phần lớn nhờ vào màn trình diễn của dàn diễn viên và cách đạo diễn sử dụng nhạc nền, màu phim và hiệu ứng “tư liệu tìm thấy” một cách tiết chế. Khác với nhiều phim dùng yếu tố này một cách thô vụng, ở Holy Night: Đội Săn Quỷ, camera an ninh và footage tay cầm được hòa trộn hợp lý, giúp khán giả cảm thấy chân thực và căng thẳng đúng lúc.

Phim cũng không ngại những khoảnh khắc “cheesy” – kiểu CGI lộ liễu, hiệu ứng ánh sáng thiêng liêng quá đà, hoặc thậm chí vài lời thoại nghe hơi... cổ lỗ. Nhưng kỳ lạ thay, chính sự thiếu hoàn hảo ấy lại khiến phim gần gũi hơn với khán giả đại chúng – những người muốn một trải nghiệm “giật mình nhưng không quá nặng đầu”, xem giải trí nhưng vẫn có thứ gì đó để nhớ.

Holy Night Demon Hunters là bước đi đầu tiên không quá vững chắc, nhưng giàu năng lượng trong tham vọng xây dựng một vũ trụ trừ tà kiểu Hàn. Nó không đủ tinh tế như The Priests, không đủ u ám như The Wailing, nhưng lại có một kiểu cá tính riêng – táo bạo, ngông nghênh, và đầy... cơ bắp. Có thể chưa ai sẵn sàng gọi đây là phim hay, nhưng chắc chắn bạn sẽ không thấy nhàm chán. Và nếu phần tiếp theo khắc phục được vấn đề nhịp điệu, đây có thể là một thương hiệu tiềm năng đáng theo dõi.

Liệu Holy Night Demon Hunters có phải là lời tuyên bố chắc nịch cho một vũ trụ kinh dị Hàn Quốc mới? Có lẽ chưa – nhưng nó là cú gõ cửa đầy khí thế. Và nếu đạo diễn Lim Dae-hee chịu để câu chuyện “thở” nhiều hơn, nhường chỗ cho chiều sâu tâm linh thay vì chỉ cơ bắp và tốc độ, thì phần tiếp theo hoàn toàn có thể trở thành hiện tượng. Còn hiện tại, nếu bạn yêu thích cảm giác như đang xem Constantine bắt tay với The Conjuring rồi cùng bước vào một hộp đêm Hàn Quốc đầy bóng tối – thì đây chính là đêm của bạn.

Một bất ngờ thú vị không thể không nhắc đến chính là phần lồng tiếng Việt. Ban đầu, tôi khá e ngại khi biết Seohyun được lồng bởi Kỳ Duyên – sự kết hợp tưởng chừng lệch tông. Nhưng thật bất ngờ, giọng nói ấy lại hoà quyện hoàn hảo với Sharon, đặc biệt trong những phân đoạn “nhập thần” đầy ma mị. Sự lạnh lùng và uy nghiêm của nhân vật được truyền tải trọn vẹn qua từng nhịp thoại. Bên cạnh đó, Thái Hoà và Neko Lê góp phần đẩy cao nhịp hài hước cho bộ phim – không chỉ “chọc cười”, mà còn mang lại chất tếu táo đúng gu của dòng phim kinh dị có yếu tố giải trí. Tưởng chừng khó nuốt, nhưng chính phần lồng tiếng đã khiến trải nghiệm tại rạp trở nên trọn vẹn hơn.
Holy Night: Đội Săn Quỷ khởi chiếu sớm từ 8/5 trên toàn quốc.
* Bài viết của Mai Thanh Phát chia sẻ tại box Phim Hàn Quốc
Facebook - bình luận