Holy Night: Demon Hunters (Đội Săn Quỷ) là tác phẩm không hề giấu giếm tham vọng: nó gom hết những gì quen thuộc nhất của dòng phim trừ tà – từ các nghi thức kinh hoàng, kịch bản ma quái, đến yếu tố “found footage” từng gây ám ảnh một thời – và ném tất cả vào cuộc chơi không khoan nhượng. Đôi lúc hỗn loạn, đôi khi vụng về, nhưng điều bất ngờ là nó vẫn giữ được nhịp đập sôi sục, đầy năng lượng, và thậm chí, chạm đến cảm xúc thật sự.

Ma Dong-seok, Seohyun và Jung Ji-so dẫn dắt người xem qua một hành trình vừa rùng rợn vừa đau đáu, nơi cái ác không chỉ trú ngụ trong thân xác kẻ bị chiếm hữu, mà còn ẩn nấp trong những ám ảnh sâu kín nhất của con người. Tội ác đang leo thang, mạng lưới ngầm dính líu đến tà thuật ngày càng lan rộng – và bộ ba thợ săn quỷ của chúng ta được đưa thẳng vào một vụ án khiến đức tin và bản ngã của họ bị thử thách đến cùng cực.

Ngay từ phút đầu tiên, phim đã lao thẳng vào hành động với một sự điên cuồng khó cưỡng: Ba Woo (Ma Dong-seok) – biểu tượng của cơ bắp và nội lực – giải quyết ác quỷ bằng những cú đấm nặng ngàn cân, trong khi pháp sư Sharon (Seohyun) thao túng không gian bằng sự điềm tĩnh chết người. Song hành cùng họ là Kim-hun (Lee David), người nắm giữ nhãn quan của khán giả qua từng khung hình rung lắc, ẩm ướt, ngột ngạt.

Nửa đầu phim đôi lúc sa đà vào dẫn giải – đôi khi thô kệch – nhưng lại vô tình làm nền cho một cú chuyển ngoặt đầy ám ảnh: vụ nhập hồn của cô gái trẻ Eun-so (Jung Ji-so). Không còn là một trường hợp tâm lý đơn thuần như chị gái cô từng nghĩ, mà là hiện thân của một thứ tà lực khôn lường đang lớn lên từng phút, từng giây. Chính ở đây, bộ phim vỡ òa – không phải vì độ ghê rợn, mà vì độ thuyết phục trong diễn xuất.

Nếu Ma Dong-seok là trái tim cơ bắp của nhóm, thì Seohyun và Jung Ji-so là linh hồn đen trắng tương phản của bộ phim. Seohyun trong vai Sharon mang đến sự tĩnh lặng đầy uy lực – một ánh nhìn của cô cũng đủ khiến không khí lạnh đi vài độ. Trái ngược hoàn toàn là Eun-so: một Jung Ji-so cuồng nộ, man dại, đầy biến hóa. Khi hai người đối đầu, mọi nhân vật khác đều như tan biến khỏi khung hình. Màn đấu trí và đấu lực giữa họ chính là điểm sáng, điểm nổ và cũng là điểm đắt giá nhất trong Holy Night Demon Hunters.

Tuy nhiên, bộ phim không tránh khỏi khuyết điểm. Cấu trúc đôi lúc lỏng lẻo, cú chuyển từ phim độc lập sang tiền đề cho vũ trụ điện ảnh rộng lớn hơn chưa mượt mà. Một số đoạn có phần “kịch hóa” quá đà, kỹ xảo đôi lúc gượng gạo. Nhưng ngay cả khi Holy Night Demon Hunters vụng về, nó vẫn thú vị. Và trong thời điểm mà quá nhiều phim kinh dị cố gắng trở nên “cao cấp” đến mức mất đi bản sắc giải trí, thì sự hỗn độn đầy ngẫu hứng của bộ phim này lại là một sự lôi cuốn rất riêng.

Ở lại vì một thứ gì đó đẹp đẽ ẩn dưới bóng tối: đó có thể là sức mạnh nữ giới được thể hiện không cần tuyên ngôn, là cái giá của niềm tin, hay đơn giản là một cú đấm đầy ám ảnh từ Ma Dong-seok. Holy Night Demon Hunters không hoàn hảo, nhưng nó cháy rực bằng tất cả niềm tin vào thể loại của mình – và đôi lúc, điều đó là đủ để khiến người ta muốn xem thêm.
* Bài viết của Minh Anh chia sẻ tại box Phim Hàn Quốc
Facebook - bình luận