Trong bối cảnh điện ảnh Việt mùa hè 2025 ngập tràn phim kinh dị và hành động, Điều Ước Cuối Cùng bất ngờ xuất hiện như một làn gió nhẹ nhàng, cảm xúc và rất thật đối với tôi. Không quá tham vọng hình ảnh hay sa đà vào “drama hóa”, bộ phim chọn cách kể chuyện bình dị nhưng tinh tế về tuổi trẻ, tình bạn và hành trình đối diện với những giới hạn cuối cùng của đời người.

Trái tim của Điều Ước Cuối Cùng là Hoàng – một chàng trai 18 tuổi mắc hội chứng xơ cứng teo cơ (ALS) và chỉ còn vỏn vẹn một tháng để sống. Ước nguyện cuối cùng của cậu? Không gì lớn lao ngoài việc được “trở thành đàn ông đúng nghĩa”. Một câu chuyện có phần… nhạy cảm, nhưng dưới bàn tay của đạo diễn Đoàn Sĩ Nguyên, nó trở nên nhân văn, gần gũi và đáng suy ngẫm.

Tôi đánh giá bộ phim không chọn cách kể bi lụy. Ngược lại, những tình tiết hài hước duyên dáng – đôi khi pha chút lầy lội theo phong cách Châu Tinh Trì, Thành Long – đã tạo nên một không khí vừa trẻ trung vừa trào phúng. Các phân cảnh “nổi loạn” của bộ ba Hoàng – Thy – Long mang đến năng lượng tích cực, đúng tinh thần “quậy cho đã tuổi 18 rồi... tạm biệt”. Dù có khoảnh khắc lý tưởng hóa, nhưng tổng thể vẫn giữ được sự chân thành.

Theo quan điểm cá nhân, điểm sáng rõ rệt nhất của phim nằm ở ba gương mặt chính: Avin Lu – Hoàng Hà – Quỳnh Lý. Avin Lu chứng minh sự tiến bộ đáng kể so với Em và Trịnh. Khi vào vai Hoàng – nhân vật không thể cử động toàn thân, anh buộc phải “diễn bằng ánh mắt” và truyền tải cảm xúc qua từng hơi thở. Kết quả? Một Hoàng vừa tinh khôi, vừa quật cường, để lại dư âm trong lòng người xem.

Hoàng Hà hoàn toàn lột xác khỏi hình tượng “nàng thơ”. Với vai Thy – cô gái đồng tính, thô lỗ, nóng nảy nhưng chân thành – Hoàng Hà không ngại lăn xả trong các phân cảnh hành động và “ra tay” với bạn diễn. Cô chứng minh khả năng biến hóa đáng kinh ngạc, đặc biệt là khi thể hiện những tổn thương sâu kín phía sau vẻ ngoài gai góc.
Quỳnh Lý là nhân tố cân bằng tuyệt vời. Anh vẫn giữ chất hài duyên dáng quen thuộc từ thời Cười Xuyên Việt, nhưng vai Long lần này đòi hỏi chiều sâu hơn. Đằng sau sự lém lỉnh là một tâm hồn luôn khao khát được cha công nhận – một chi tiết dễ chạm đến nhiều khán giả trẻ.

Chemistry giữa ba diễn viên là điều không thể bàn cãi. Dù gần 30 tuổi, họ vẫn vào vai học sinh cấp 3 đầy thuyết phục nhờ năng lượng tích cực và mối quan hệ bạn bè ngoài đời thật. Các phân cảnh như bữa tiệc sinh nhật trong bệnh viện hay chuyến “hẹn hò giúp bạn” trở nên sống động và gần gũi.
Một điều khiến tôi ưng ý khi xem Điều Ước Cuối Cùng chính là câu chuyện phim 18+ nhưng không tục tĩu. Yếu tố “18+” – cụ thể là mong muốn được trải nghiệm tình dục lần đầu của nhân vật Hoàng – là một thử thách lớn. Tuy nhiên, phim đã xử lý cực kỳ duyên dáng và trào phúng, vừa đảm bảo sự chân thật, vừa giữ được cảm xúc. Những đoạn hội thoại "đỏ mặt" hay cảnh nóng không nhằm gây sốc, mà khắc họa tâm lý thanh xuân đúng lứa tuổi. Cách xử lý này khiến Điều Ước Cuối Cùng vượt qua ranh giới nhạy cảm, để chạm tới sự nhân văn.

Phim không chỉ xoay quanh những tiếng cười và hành trình “hộ tống ước mơ” của một cậu trai sắp qua đời. Phía sau đó là khoảng trống, là sự ngắt kết nối giữa các thế hệ – một chủ đề luôn hiện hữu trong mọi gia đình. Gia đình Hoàng, Thy và Long mỗi người đều mang vết nứt riêng: người mẹ đơn thân không thể hiểu con gái, người cha nghiêm khắc không thể nói lời nhẹ nhàng mà chỉ dùng nắm đấm, cú tát tay, đôi vợ chồng đau lòng nhưng bất lực trước con bệnh. Diễn xuất của các diễn viên gạo cội trong tuyến phụ cũng rất tròn vai, góp phần khiến người xem nghẹn ngào khi nhận ra: cha mẹ nào cũng yêu con, chỉ là không biết cách diễn đạt.

Phim không dài dòng. Mỗi cảnh được cắt dựng gọn gàng, mạch lạc. Tốc độ kể chuyện nhanh nhưng vẫn kịp tạo điểm nhấn. Những tình tiết như “tiệc trong viện”, hay “kế hoạch 18+” được dàn dựng có điểm dừng, không quá đà. Hình ảnh phim cũng chỉn chu hơn mặt bằng chung, với ánh sáng và góc quay phục vụ cảm xúc. Những khoảnh khắc riêng tư – dù là cảnh nóng hay phút giây bệnh tật – đều được kể bằng góc nhìn điện ảnh, không lạm dụng hiệu ứng hay câu view.

Cuối cùng, tôi nhận ra điều đáng quý nhất là thông điệp: Hãy sống hết mình. Hãy trân trọng từng khoảnh khắc. Hãy nói những lời cần nói trước khi quá muộn. Và dù thân thể có giới hạn, thì tình yêu, tình bạn, và lòng dũng cảm vẫn có thể vượt lên tất cả.
Điều Ước Cuối Cùng không phải là bộ phim đao to búa lớn, cũng không có dàn sao “trendy” để hút truyền thông. Nhưng bằng sự tử tế trong cách kể chuyện, bằng năng lượng tươi mới của ba diễn viên chính, bằng cảm xúc được xử lý chân thành và thấu hiểu, bộ phim xứng đáng được bước vào trái tim khán giả trẻ.

Nếu bạn đang tìm một tác phẩm giúp mình cười – rồi lặng đi – rồi rưng rưng nghĩ về gia đình, bạn bè và chính mình, Điều Ước Cuối Cùng là lựa chọn nên được ưu tiên trong mùa phim hè này.
* Bài viết của Mỹ Lan chia sẻ tại box Phim Việt
Facebook - bình luận