x

Đăng nhập

Comming soon...

Review phim

Việt

“Điều Ước Cuối Cùng” là phim remake nhưng rất Việt, rất riêng

Phương Trúc 13:45 - 06/07/2025

Remake luôn là một con dao hai lưỡi – đặc biệt khi nguyên tác đã quá nổi tiếng và chạm cảm xúc. The Last Wish (2019) – bản Trung Quốc – và The Last Ride Hàn Quốc (2016) đều từng khiến khán giả rơi nước mắt bởi câu chuyện “sống lần cuối” của một cậu trai trẻ mắc bệnh nan y. Bản Việt – Điều Ước Cuối Cùng – bước vào cuộc chơi đầy mạo hiểm ấy, mang theo không ít hoài nghi. Nhưng điều bất ngờ là: phim không cố gắng chạy theo bản gốc, mà chọn một lối đi riêng. Rất Việt. Rất dịu dàng. Rất cảm.

 Trên khung sườn kịch bản, Điều Ước Cuối Cùng giữ nguyên “xương sống” quen thuộc: nhân vật chính mắc bệnh nan y, có một điều ước rất “nhạy cảm” – muốn được làm đàn ông trước khi không còn cơ hội – và hai người bạn thân đồng hành giúp cậu thực hiện mong muốn cuối đời. Từ đó là một hành trình vừa hài hước vừa cảm động, dẫn khán giả đến nhiều cung bậc. Tuy nhiên, chính cách Việt hóa và chọn cách kể đã tạo nên sắc thái riêng biệt cho Điều Ước Cuối Cùng.

Trong bản Trung (The Last Wish 2019), yếu tố “tình dục” được khai thác rất trực diện. Có cảnh nhân vật nam dẫn bạn đến “trải nghiệm” trong một hộp đêm, đối thoại mang tính gây sốc và diễn biến táo bạo hơn. Phim Hàn cũng giữ phần xúc cảm mạnh nhưng ít hài hơn, thiên về khắc họa sự hy sinh lặng lẽ của những người ở lại. Cả hai bản đều đặt trọng tâm vào bi kịch và nước mắt.

 Ngược lại, Điều Ước Cuối Cùng không chọn lối kể nặng nề hay gây sốc. Cái chất của bộ phim Việt nằm ở sự... nhã nhặn. Không né tránh yếu tố 18+, nhưng xử lý theo lối duyên dáng, trào phúng – gần như một trò đùa tuổi trẻ, đầy chân thành. Cảnh nóng được thực hiện rất chỉn chu, tiết chế, đủ để khơi gợi tâm lý nhưng không tạo cảm giác phản cảm. Điều này cho thấy sự bản lĩnh của đạo diễn Đoàn Sĩ Nguyên trong việc “thêm gia vị” mà không làm hỏng món ăn.

Yếu tố Việt còn nằm ở không khí học đường – thứ mà khán giả có thể bắt gặp ngay ở những cảnh sân trường, lớp học, nhà vệ sinh trường nam sinh hay những phân đoạn "bắn ánh mắt" tuổi mới lớn. Những chi tiết nhỏ nhưng tạo cảm giác gần gũi vô cùng. Nếu trong phim Trung, nhóm bạn có phần "nghịch ngợm phá bĩnh", thì trong Điều Ước Cuối Cùng, Long và Thy mang hơi hướng những đứa trẻ “nhát gan nhưng nghĩa khí” – rất Việt Nam, rất thân quen với lớp khán giả lớn lên trong văn hóa học sinh Á Đông.

 Một điểm khác biệt lớn nữa là tuyến nhân vật nữ. Trong bản gốc Trung – Hàn, không tồn tại người bạn nữ (vì là nhóm 3 cậu con trai). Nhưng ở Điều Ước Cuối Cùng, Thy của Hoàng Hà là một nhân vật đặc sắc hơn hẳn – cô gái tomboy, mạnh mẽ, “thô lỗ”, và đặc biệt – là người đồng tính. Cách khắc họa này rất táo bạo đối với phim Việt chiếu rạp nhưng lại đem đến chiều sâu đáng kể cho câu chuyện, đồng thời giúp bộ phim mở rộng thông điệp: mọi người, bất kể xu hướng tính dục, đều có quyền được yêu thương và trải nghiệm tuổi trẻ như nhau.

 Avin Lu trong vai Hoàng cũng thể hiện được sự khác biệt với hai phiên bản tiền nhiệm. Nếu nam chính bản Trung thiên về hoạt bát, bản Hàn thiên về u buồn – thì Avin chọn lối diễn nhẹ, nhiều nội tâm, thể hiện qua ánh mắt và nét mặt do nhân vật bị liệt nửa thân dưới. Anh không bi lụy mà chọn cách “bình thản hóa” những đau khổ – một cách diễn tinh tế hơn và có phần trưởng thành so với thời đóng Em và Trịnh.

 Thật ra, điều khiến tôi bất ngờ nhất không phải ở những yếu tố hài hay diễn xuất – mà là sự Việt hóa các mối quan hệ gia đình. Nếu ở bản Trung – Hàn, các mối quan hệ phụ huynh thường xuất hiện như “bối cảnh” để tô đậm sự thiếu kết nối, thì Điều Ước Cuối Cùng chọn đi sâu vào từng gia đình. Ba poster nhân vật tương ứng ba kiểu cha mẹ – con cái: đầy đủ, thiếu vắng, và căng thẳng. Và nhờ cách xây dựng chân thật, gần gũi, bộ phim tạo ra rất nhiều điểm chạm với khán giả Việt – những người vẫn đang sống giữa những khoảng cách thế hệ chưa thể lấp đầy.

 Bố Hoàng (Tiến Luật) trầm lặng, nghiêm khắc, mẹ Hoàng (Đinh Y Nhung) cố chấp nhưng thương con. Còn Long thì luôn khao khát một lần được cha mình (Quốc Cường) vỗ vai và nói: “Con đã lớn rồi.” Còn Thy, cô bé luôn cứng đầu, lại chỉ mong mẹ (Kiều Anh) – người phụ nữ đã sống quá lâu một mình – tìm thấy một người bầu bạn. Những điều ước ấy, nhỏ bé mà đầy thật.

 Một điểm đáng khen nữa là cách dựng phim. Mạch phim nhanh, tiết chế thời lượng tốt. Không dư thừa, không dài dòng. Có thể cảm nhận rõ nỗ lực kể chuyện “kiểu điện ảnh” của đạo diễn, không rơi vào motif truyền hình thường thấy. Các phân cảnh cao trào được dàn dựng có nhịp điệu – như cảnh sinh nhật trong bệnh viện, hay chuyến “nổi loạn” cuối cùng – đủ để tạo điểm nhấn cảm xúc mà không làm người xem bị choáng.

Nếu so sánh một cách công bằng, Điều Ước Cuối Cùng không “ăn đứt” bản Trung – Hàn về mặt kỹ thuật hay độ đậm đặc drama. Nhưng cái mà bản Việt làm được – và làm rất tốt – là sự chân phương, giản dị và gần gũi. Nó không tạo ra một bi kịch kiểu mẫu – mà dựng lên những con người thật, cảm xúc thật, có lý do để cười, để khóc và để tha thứ.

 Là người từng xem The Last Wish bản Trung và cả The Last Ride bản Hàn, tôi có thể nói: Điều Ước Cuối Cùng không hề thua kém. Nó không cần quá giống, vì chính sự khác biệt ấy – phong cách Việt Nam, bối cảnh Việt Nam, lối diễn xuất Việt – mới khiến bộ phim trở nên đặc biệt. Và cũng nhờ thế, thông điệp sống trọn từng khoảnh khắc, yêu thương khi còn có thể – trở nên chân thật và dễ lan tỏa hơn.

Đây là một phiên bản remake mà tôi tin là đã làm được điều mà không phải phim làm lại nào cũng đạt tới: tái sinh một câu chuyện cũ bằng trái tim của người kể mới.

* Bài viết của Phương Trúc chia sẻ tại box Phim Việt

Facebook - bình luận

Bài Cùng chuyên mục

“Điều Ước Cuối Cùng” là phim remake nhưng rất Việt, rất riêng

Phương Trúc

Phương Trúc

Là người từng xem The Last Wish bản Trung và cả The Last Ride bản Hàn, tôi có thể nói: Điều Ước Cuối Cùng không hề thua kém.

Điều ước cuối cùng: Dở khóc dở cười với Mạnh Quỳnh, Hoàng Hà - Avin Lu

Nga Cao

Nga Cao

Sử dụng chất liệu hài hước pha trộn cùng thể loại tuổi mới lớn (coming of age) một cách duyên dáng, phim Điều ước cuối cùng chinh phục nhiều bộ phận khán giả.

Dưới đáy hồ: Khi Drag queen trở thành linh hồn của câu chuyện

Thành Phát

Thành Phát

Dưới đáy hồ ra mắt đúng vào Tháng Tự Hào, như gửi gắm nhẹ nhàng sâu sắc: những chất liệu queer trong điện ảnh Việt không cần phải gồng lên để chứng minh điều gì

Karen Nguyễn trong Dưới đáy hồ: "Của hiếm" của màn ảnh Việt

Nga Cao

Nga Cao

Màn thể hiện của Karen Nguyễn trong phim kinh dị truyền thuyết đô thị 2025 “Dưới đáy hồ” để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người xem.

3 lý do nên xem phim kinh dị truyền thuyết đô thị Dưới đáy hồ

Nga Cao

Nga Cao

“Dưới đáy hồ” là tác phẩm kinh dị nặng đô đầy chiều sâu của bộ đôi từng làm nên thành công của Tết ở làng địa ngục hay Kẻ ăn hồn.

Dưới Đáy Hồ: Không dành cho người trốn tránh bản thân

Minh Anh

Minh Anh

Phim “Dưới Đáy Hồ” là một bước đột phá của điện ảnh kinh dị Việt Nam với đề tài song trùng tâm lý hiếm gặp, tạo ra trải nghiệm mới mẻ cho khán giả.