x

Đăng nhập

Comming soon...

Review phim

Việt

“Điều Ước Cuối Cùng” và thông điệp vượt khỏi màn ảnh

Hạnh Nguyên 20:26 - 04/07/2025

Có một cảm giác thật đặc biệt khi bạn bước ra khỏi rạp chiếu sau một bộ phim Việt - không phải vì nó hoành tráng hay quá bi lụy, mà vì nó khơi lên trong bạn một câu hỏi rất người: “Nếu chỉ còn một ngày để sống, tôi sẽ ước điều gì?” Điều Ước Cuối Cùng làm được điều đó. Và với tôi, đây là một bộ phim không cần lên gân, không cần hô hào lớn tiếng, nhưng vẫn đủ sức lay động người xem bằng sự chân thành.

 Câu chuyện bắt đầu như một thanh âm nhẹ, thậm chí có phần hài hước. Hoàng - một cậu trai 18 tuổi mắc hội chứng xơ cứng teo cơ (ALS) - chỉ còn một tháng để sống. Giữa lằn ranh sống – chết tưởng chừng nghiệt ngã ấy, cậu không ước được khỏe lại, cũng không ước một phép màu. Điều cậu ước là… được “mất zin để trở thành đàn ông” theo đúng nghĩa đen. Một điều ước ngây ngô, nhạy cảm, và rất 18.

Nghe qua có vẻ trào phúng - và quả thật, bộ phim không né tránh cách thể hiện điều ước ấy bằng những tình huống dở khóc dở cười. Nhưng chính ở chỗ đó, Điều Ước Cuối Cùng lật ngược mọi suy nghĩ ta có về một bộ phim “chữa lành”. Bởi ẩn sau giấc mơ nhỏ nhoi ấy, là một nỗi cô đơn rất lớn, là sự khát khao được cảm nhận trọn vẹn một lần thanh xuân, được biết cảm giác yêu – được yêu, được hiểu và được công nhận như một con người bình thường trước khi chết.

 Bộ phim dẫn ta đi trên một hành trình “hoang đường” - nơi hai người bạn thân Thy và Long tìm đủ mọi cách để giúp Hoàng hoàn thành điều ước cuối cùng. Từ quẹt app hẹn hò, đánh nhau với băng nhóm Đại Dương, đến cả “kế hoạch” mời gọi những cô gái xinh đẹp... Tất cả như một bản giao hưởng của tuổi trẻ đang cố sống hết mình cho người bạn sắp ra đi. Và trong những khung hình đầy tiếng cười ấy, vẫn luôn có một nốt trầm len lỏi. Đó là sự hụt hẫng, là những lần Hoàng rơi nước mắt vì sợ chết, là ánh nhìn bất lực của người mẹ, người cha đứng bên ngoài căn phòng bệnh viện.

 Kịch bản được xây dựng khá khéo léo. Tác phẩm không chọn cách kể tuyến tính hay lạm dụng hồi tưởng quá mức, mà thay vào đó là nhấn nhá bằng những mốc thời gian ngắn ngủi - từng tuần một - như một chiếc đồng hồ đếm ngược. Mỗi tuần trôi qua là một lát cắt cảm xúc: từ hài hước, bối rối, đến hờn giận và cuối cùng là chấp nhận. Cái hay là dù chỉ gói gọn trong khoảng hơn 90 phút, phim vẫn đủ sức vẽ nên chân dung ba con người trẻ, ba mảnh đời khác biệt cùng chia sẻ một điều: tất cả họ đều đang sống... trong thiếu thốn. Không phải vật chất, mà là tình cảm.

 Hoàng thiếu một người hiểu mình thật sự dù anh còn đầy đủ ba mẹ. Thy thiếu sự gần gũi từ người mẹ đơn thân và nỗi sợ bị tổn thương vì giới tính của mình. Long sống dưới cái bóng của một người cha nghiêm khắc đến mức không bao giờ gọi tên con trai bằng giọng thân mật. Từng mảng ghép gia đình đều được phim đưa lên màn ảnh với sự tinh tế: không phán xét, không tô hồng, chỉ kể lại đúng như cách những đứa trẻ nhìn thấy thế giới.

Khi ba poster nhân vật được tung ra, tôi thực sự ấn tượng. Ba tấm hình – ba thế giới – ba kiểu gia đình. Có tổ ấm đầy đủ như nhà Hoàng, nơi tình yêu thương bị kiềm nén trong im lặng. Có gia đình mẹ con đơn độc như Thy, nơi cả hai không dám mở lòng với nhau. Và có cả hình ảnh cha con Long, nơi roi vọt và ánh mắt gắt gao thay lời yêu thương. Những khoảng cách thế hệ ấy không mới, nhưng Điều Ước Cuối Cùng chọn một cách kể gần gũi và chân thật, để ai cũng thấy mình đâu đó trong phim.

 Một trong những phân đoạn khiến tôi xúc động nhất là khi mẹ Hoàng (Đinh Y Nhung) cầu xin hai đứa bạn thân đừng gặp con trai mình nữa. Một người mẹ vì quá lo cho con nên đâm ra kiểm soát, vô tình đẩy con ra xa hơn. Và chỉ đến cuối cùng, khi sắp không còn gì để mất, bà mới chấp nhận buông tay. Chính sự trưởng thành không chỉ đến với đám học trò tuổi 18, mà còn đến với những người làm cha mẹ - điều tôi rất trân trọng ở bộ phim.

Điều Ước Cuối Cùng không hoàn hảo. Một số tình tiết như “chuyến đi nổi loạn” có thể hơi lý tưởng hóa. Nhưng nếu đặt nó trong thế giới quan của một chàng trai chỉ còn một tháng để sống, những điều không tưởng ấy lại trở nên cần thiết. Bởi ai cũng xứng đáng có một lần được sống hết mình – nhất là khi đó là lần cuối.

 Tôi cũng đánh giá cao cách phim xử lý yếu tố 18+. Trong tay đạo diễn non tay, đây có thể trở thành điểm trừ, gây phản cảm. Nhưng ở đây, những cảnh 18+ - dù rất thực - lại được thể hiện dưới góc nhìn hài hước và nhân văn. Chúng không gây sốc, mà ngược lại, làm rõ thêm nội tâm nhân vật, cho thấy khát vọng sống của một thanh niên đang chết dần theo từng phút. Đạo diễn Đoàn Sĩ Nguyên không tô vẽ, không “làm lố” - chỉ đơn giản là kể một câu chuyện thật.

Càng về cuối, bộ phim càng lắng hơn. Không còn những tiếng cười vang, không còn những pha “bung nóc” giữa sân trường. Thay vào đó là ánh nhìn lặng lẽ giữa ba người bạn, là những câu xin lỗi muộn màng giữa cha mẹ và con cái. Tôi thích cái cách phim không kết thúc bằng một cái chết cụ thể - mà bằng một sự tiếp nối. Khi một điều ước được thực hiện, những người còn lại cũng bắt đầu trưởng thành - không phải theo nghĩa lớn lên, mà là biết sống trọn vẹn, biết yêu thương đúng cách.

 Điều Ước Cuối Cùng với tôi là một trải nghiệm tròn đầy. Không hào nhoáng, không sáo rỗng. Chỉ là một lát cắt ngắn của cuộc sống - nhưng đủ để gợi lên những câu hỏi dài sau buổi chiếu. Tôi tin bộ phim này sẽ không làm bạn rơi nước mắt ngay lập tức - nhưng nó sẽ đọng lại, khiến bạn nhớ về người thân, về những lời chưa kịp nói, về những điều ước nhỏ mà bạn đã từng giấu đi.

Và nếu có thể, tôi chỉ mong thêm một điều ước nữa: sẽ có thật nhiều bộ phim Việt chọn cách kể chuyện tử tế như vậy. Không phải để nổi đình nổi đám, mà để người ta đi xem - rồi ở lại trong lòng nhau thật lâu.

* Bài viết của Hạnh Nguyên chia sẻ tại box Phim Việt

Facebook - bình luận

Bài Cùng chuyên mục

“Điều Ước Cuối Cùng” là phim remake nhưng rất Việt, rất riêng

Phương Trúc

Phương Trúc

Là người từng xem The Last Wish bản Trung và cả The Last Ride bản Hàn, tôi có thể nói: Điều Ước Cuối Cùng không hề thua kém.

Điều ước cuối cùng: Dở khóc dở cười với Mạnh Quỳnh, Hoàng Hà - Avin Lu

Nga Cao

Nga Cao

Sử dụng chất liệu hài hước pha trộn cùng thể loại tuổi mới lớn (coming of age) một cách duyên dáng, phim Điều ước cuối cùng chinh phục nhiều bộ phận khán giả.

Dưới đáy hồ: Khi Drag queen trở thành linh hồn của câu chuyện

Thành Phát

Thành Phát

Dưới đáy hồ ra mắt đúng vào Tháng Tự Hào, như gửi gắm nhẹ nhàng sâu sắc: những chất liệu queer trong điện ảnh Việt không cần phải gồng lên để chứng minh điều gì

Karen Nguyễn trong Dưới đáy hồ: "Của hiếm" của màn ảnh Việt

Nga Cao

Nga Cao

Màn thể hiện của Karen Nguyễn trong phim kinh dị truyền thuyết đô thị 2025 “Dưới đáy hồ” để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người xem.

3 lý do nên xem phim kinh dị truyền thuyết đô thị Dưới đáy hồ

Nga Cao

Nga Cao

“Dưới đáy hồ” là tác phẩm kinh dị nặng đô đầy chiều sâu của bộ đôi từng làm nên thành công của Tết ở làng địa ngục hay Kẻ ăn hồn.

Dưới Đáy Hồ: Không dành cho người trốn tránh bản thân

Minh Anh

Minh Anh

Phim “Dưới Đáy Hồ” là một bước đột phá của điện ảnh kinh dị Việt Nam với đề tài song trùng tâm lý hiếm gặp, tạo ra trải nghiệm mới mẻ cho khán giả.