x

Đăng nhập

Comming soon...

Review phim

Âu Mỹ

Cạch, Cạch … Bùm!: Câu chuyện đầy cảm hứng của Andrew Garfield

SEIZEDIX 07:00 - 22/11/2021

Nếu đã từng nghe qua về vở nhạc kịch Rent nổi tiếng, bạn hẳn phải biết đến Jonathan Larson, một nghệ sĩ trẻ đầy cảm hứng đến từ New York. Ông đã mất trước khi Rent ra mắt khán giả, và vì vậy, Tick, tick… Boom! (2021) chính là cơ hội để chúng ta chiêm ngưỡng tuổi trẻ nhiệt huyết của ông. Hôm nay, hãy cùng mình tìm hiểu đôi nét thú vị về bộ phim này nhé!

Được biết đến trên toàn thế giới như một tác phẩm đã thay đổi quỹ đạo của nhà hát nhạc kịch đương đại, vở nhạc kịch Rent của Jonathan Larson đã ảnh hưởng sâu sắc đến một thế hệ nghệ sĩ sân khấu, bao gồm Lin-Manuel Miranda (đạo diễn của Tick, Tick… Boom!) trẻ tuổi, người lần đầu tiên xem buổi biểu diễn vào cuối những năm 90.

 >>> Xem thêm: Andrew Garfield thẳng thừng phủ nhận tham gia Spider-Man: No Way Home

Tuy nhiên, trước Rent, ông đã sáng tác Tick, Tick… Boom!, một vở nhạc kịch rock quy mô nhỏ hơn, lấy bối cảnh năm 1990 kể về một nhà viết kịch người New York đang vật lộn để tìm ra tiếng nói của mình khi từng ngày từng phút trôi qua sinh nhật lần thứ 30 của anh ấy. 

Sau thành công vang dội của Hamilton, Miranda nổi lên như một người thừa kế rõ ràng của Larson, với khả năng tương tự trong việc nắm bắt giai điệu và chắt lọc nó thành một tác phẩm sáng tạo mới mẻ. Bất chấp việc ảnh hưởng từ tài liệu nguồn của Larson - bộc lộ đặc biệt rõ ràng trong Rent - cách tiếp cận của Miranda đối với Tick, Tick… ​​Boom! chậm rãi một chút, như thể anh ấy liên quan đến vở nhạc kịch thông qua một làn khói hoài niệm, tìm cách thuyết phục người xem chìm vào câu thần chú sáng tạo rõ ràng vẫn còn tồn tại đối với anh ấy. 

Theo phong cách tự giới thiệu quen thuộc của mình, Larson đã tạo ra nhân vật Jon (Andrew Garfield đóng) làm nhân vật chính của Tick, Tick… Boom! - Một nhà viết kịch chật vật ngồi đợi bàn tại quán ăn trong khi đang cố gắng hoàn thành Superbia, vở nhạc kịch theo chủ nghĩa loạn tương lai mà anh ấy đã làm trong suốt tám năm (và đây cũng chính là tác phẩm âm nhạc đầu tiên của Larson đó!)

Bối cảnh này đã giúp giới thiệu bài hát đầu tiên trong vở, 30/90, cho thấy Jon đang căng thẳng trong ngày sinh nhật lần thứ 30 sắp tới và than thở về thành tích thiếu sáng tạo và chuyên nghiệp của mình. Các nhà làm phim sử dụng một màn trình diễn được dàn dựng, với Jon dẫn đầu một ban nhạc nhỏ chọn lọc các bài hát, để tạo khung cho câu chuyện trung tâm, bao gồm các cảnh kịch tính cũng như số lượng sản xuất công phu hơn có bạn gái của Jon, Susan (Alexandra Shipp), bạn cùng phòng đồng tính và người bạn thời thơ ấu của anh ấy, Michael (Robin De Jesús), và dàn diễn viên phụ.

Mặc dù ban đầu đây là một mô típ khá khó để sử dụng, nhưng khi bộ phim thành công khi mà các cảnh quay xen kẽ trên sân khấu và trên phim trường mang đến cảm giác dễ nhận biết về sự thay đổi và nhịp độ tràn đầy năng lượng. Hầu hết các hành động đầu tiên tập trung vào việc Jon chuẩn bị cho hội thảo dàn dựng Superbia và cảm giác về thời gian dần trôi đi khi bạn bè của anh ấy bắt đầu rời khỏi thế giới sân khấu.

Michael đã từ bỏ sự nghiệp diễn xuất không thành công của mình để tìm kiếm một công việc hấp dẫn trong ngành quảng cáo và thuê một căn hộ mới sang trọng, đó chính là bối cảnh cho “No More”, một bản song ca vui nhộn giữa Jon và Michael nhằm tôn vinh những tiện nghi của người tiêu dùng trong lối sống thượng lưu. Susan, trong khi đó, đang xem xét rời khỏi ngành khiêu vũ đương đại và chấp nhận một công việc giảng dạy sẽ đưa cô ấy rời khỏi New York, là gốc rễ của bất đồng với Jon dẫn đến một cuộc kiểm tra đau đớn về mối quan hệ của họ trong Therapy.

Với buổi biểu diễn tại xưởng Superbia chỉ còn vài ngày nữa, Jon phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng sáng tạo khi viết một bài hát cho nghệ sĩ biểu diễn Karessa (Vanessa Hudgens) để lấp đầy lỗ hổng trong tiết mục thứ hai. Stephen Sondheim (Bradley Whitford), thần tượng sân khấu âm nhạc và là người cố vấn sáng tạo part-time của Jon, ban đầu đã chỉ ra vấn đề cho anh ấy sau một buổi hội thảo đọc tác phẩm trước đó, nhưng nhà văn trẻ vẫn chưa thể phác thảo bất cứ điều gì phù hợp.

Trong nguồn năng lượng sáng tạo bùng nổ vào phút cuối, anh ấy đã sáng tác Come to Your Senses, cho đến nay là một trong những giai điệu mạnh nhất của bộ phim và là điểm nổi bật so với Hudgens. Những điểm nổi bật khác bao gồm Sunday Why, lời than thở riêng của Jon liên quan đến nhiều vấn đề xã hội mà anh ấy đã quan sát thấy ở New York, đặc biệt là bệnh AIDS cuộc khủng hoảng đang hoành hành trong cộng đồng sáng tạo của thành phố lúc bấy giờ.

 >>> Xem thêm: Có một James Bond rất đời trong No Time To Die

Garfield đã nghiên cứu kỹ năng biểu diễn nhạc kịch để chuẩn bị cho vai diễn của mình, nhập vai vào nhân vật Larson với sự nhiệt tình được truyền cảm hứng, đào sâu vào các cuộc đấu tranh sáng tạo và những cảm xúc mâu thuẫn của Jon, liên tục đưa ra những phần thưởng buồn vui lẫn lộn trên con đường nghệ thuật của anh ấy. Và mặc dù de Jesús không có nhiều cơ hội ca hát như các nhân vật khác, nhưng những cảnh kịch tính được diễn giải mạnh mẽ của anh ấy vô cùng tuyệt vời.

Miranda đảm nhận vai trò đạo diễn (và một vai khách mời trong phim) với sự chuyên nghiệp, đã làm nổi bật các nhân vật bằng chuyển động của máy quay linh hoạt và nhịp độ biên tập chính xác. Anh ấy cũng được sự ủng hộ nhiệt tình của nhà làm phim Alice Brooks đối với nhiều định dạng máy ảnh và tỷ lệ khung hình, cũng như đội ngũ biên tập viên tài năng Myron KersteinAndrew Weisblum.

Cái chết tức tưởi của Larson ở tuổi 35 trước buổi chiếu ra mắt ngoài sân khấu của Rent đã tước đi một trong những ánh sáng hàng đầu của ngành điện ảnh, nhưng với sự nhiệt huyết của mình, nhưng với sự tài năng của Miranda, chúng ta có cơ hội được chiêm ngưỡng sự nhiệt huyết trẻ tuổi và những cống hiến của Larson. Mình nghĩ đó cũng là một cách để vinh danh sự đóng góp của ông cho nhạc kịch, cũng như là sự tôn trọng của Miranda dành cho thần tượng của mình.

* Bài viết của Seizedix gửi về DienAnh.Net

Nếu bạn yêu thích Phim Âu Mỹ, hãy vào DienAnh.net để xem thêm nhiều bài viết hay nha.

Facebook - bình luận

Bài Cùng chuyên mục

Quỷ Ăn Tạng (Tee Yod): Vẫn giữ được sự rùng rợn của nguyên tác

Nga Cao

Nga Cao

Quỷ Ăn Tạng xứng danh là bộ phim kinh dị "nặng đô" đạt doanh thu cao nhất tại "Xứ Chùa Vàng", phim vẫn giữ được những điều cốt lõi của câu chuyện nguyên tác.

Quỷ Cẩu: Truyền tải được nhiều thông điệp nhưng làm kỹ xảo chưa tốt

Lindo

Lindo

Quỷ Cẩu có nội dung chỉn chu, quy tụ dàn diễn viên thực lực của cả hai miền Nam - Bắc nhưng phần hiệu ưng, kỹ xảo của phim được làm chưa thực sự tốt.

Một Mình Vẫn Ổn't: Tình đầu tan chảy chậm rãi với nhiều dư vị

Nga Cao

Nga Cao

Bộ phim gây ấn tượng với cốt truyện đơn giản nhưng gởi gắm nhiều thông điệp sâu sắc cùng hương vị tình đầu tan chảy chậm rãi trong từng thước phim.

Đế chế Napoleon: Thiên sử thi hoành tráng nhưng còn nhiều thiếu sót

Nga Cao

Nga Cao

Joaquin Phoenix đầy mê hoặc khi hóa thân thành hoàng đế nước Pháp lừng danh trong siêu phẩm của Ridley Scott - Đế chế Napoleon.

Cô giáo em là số một: Thiện chiến thắng ác trong môi trường học đường

Nga Cao

Nga Cao

Cô Giáo Em là Số 1 - Brave Citizen: Quá trình “thực hiện công lý” của cô giáo trung học mang đến cho khán giả những cảm xúc sảng khoái và dễ chịu.

Yêu Lại Vợ Ngầu: Tiếng cười cũ kĩ, Kang Ha Neul là điểm cộng

Nga Cao

Nga Cao

Câu chuyện phim Yêu Lại Vợ Ngầu đem lại tiếng cười đơn giản và gần gũi với người xem, dù vẫn còn nhiều lỗ hổng trong kịch bản.