Điều Ước Cuối Cùng là bộ phim Việt hiếm hoi gần đây khiến tôi phải ngồi lặng đi khi dòng chữ “The End” hiện lên màn ảnh. Không chỉ bởi câu chuyện xúc động hay phần hình ảnh chỉn chu, mà bởi chính diễn xuất – từ những khoảnh khắc nhỏ nhất – đã khiến tôi tin vào từng cảm xúc, từng con người trong thế giới ấy. Dàn diễn viên trẻ trung nhưng không non nớt, giàu tiềm năng nhưng không khoe mẽ, tạo nên một bộ ba hoàn hảo: Avin Lu, Hoàng Hà và Quỳnh Lý. Và trên nền diễn xuất ấy, cảm xúc của người xem như tôi được dẫn dắt một cách đầy tự nhiên, không gượng ép.

Tôi đã từng lo ngại khi biết vai chính Hoàng – một cậu thanh niên mắc hội chứng ALS (xơ cứng teo cơ), chỉ còn một tháng để sống – được giao cho Avin Lu. Anh từng gây tiếng vang trong Em và Trịnh, nhưng vai trò lúc ấy là một Trịnh Công Sơn lãng đãng, mơ màng. Còn Hoàng – dù vẫn mang vẻ mơ mộng – lại là một vai diễn cực kỳ thách thức. Không còn đôi mắt điềm tĩnh hay ánh nhìn xa xăm, nhân vật này đòi hỏi những chuyển biến tâm lý dữ dội, nội tâm phong phú, và một sức biểu đạt mạnh mẽ – nhưng trong khuôn khổ một cơ thể đang dần bất động.

Ấy vậy mà Avin làm được. Anh không cần quá nhiều lời thoại để nói lên cảm xúc – thay vào đó là ánh mắt, là nhịp thở, là từng thoáng ngập ngừng trên khuôn mặt. Có một cảnh tôi không thể quên – khi Hoàng nằm trên giường bệnh, nước mắt cứ thế chảy ra không lời. Không nhạc nền bi lụy, không kỹ xảo hỗ trợ. Chỉ một Avin Lu đối diện máy quay, với sự tuyệt vọng thấm từ trong đáy mắt. Ngay khoảnh khắc ấy, tôi hiểu rằng Avin không chỉ “đóng vai Hoàng” – anh đã sống cùng cậu thanh niên ấy.

Nhưng sẽ là thiếu sót nếu không nhắc đến Hoàng Hà – một bất ngờ thú vị của Điều Ước Cuối Cùng. Trước đây, tôi vẫn mặc định Hoàng Hà gắn với hình ảnh “nàng thơ” – nhẹ nhàng, mong manh. Ở đây, cô vào vai Thy – một nữ sinh mạnh mẽ, nóng tính, và đôi khi... sẵn sàng “xử lý” mọi thứ bằng nắm đấm. Một cô gái đồng tính, khô khan trong cách thể hiện cảm xúc nhưng lại âm thầm lo cho bạn bè từng chút một.
Có một đoạn, Thy gắt lên với Long (Quỳnh Lý) khi quan điểm cả hai đã bất đồng. Gương mặt Thy giận thật đấy – nhưng phía sau lớp giận đó, ánh mắt của Hà lại ươn ướt, pha lẫn lo lắng và thương cảm. Sự pha trộn cảm xúc ấy cho thấy cô diễn không phải bằng bản năng mà bằng sự nghiền ngẫm sâu sắc nội tâm nhân vật.

Sự “lột xác” của Hoàng Hà là hoàn toàn thuyết phục. Vai diễn này giúp cô tạm biệt hình ảnh nhẹ nhàng từng quen mặt khán giả và thử sức với một vùng đất mới – dữ dội hơn, gai góc hơn, và đòi hỏi nhiều hơn về thể lực lẫn tâm lý. Không ngoa khi nói Thy chính là trái tim thứ hai của bộ phim – người luôn sẵn sàng làm tất cả để bạn mình sống trọn vẹn ước nguyện cuối cùng.

Và rồi, tôi phải thừa nhận mình đã đánh giá thấp Quỳnh Lý trước đó. Từng thấy anh trong một vài vai phụ, tôi nghĩ rằng anh chỉ quen với dạng vai hài ngắn hơi hướng sân khấu. Nhưng trong Điều Ước Cuối Cùng, nhân vật Long – một chàng trai “nhí nhố”, năng động nhưng luôn thèm khát sự công nhận của người cha nghiêm khắc – lại được Quỳnh Lý thể hiện trọn vẹn, đầy màu sắc.

Điều tuyệt vời nhất ở Quỳnh Lý là sự cân bằng. Anh có thể khiến khán giả bật cười với những pha “tấu hài” đúng chất học trò nhưng cũng dễ dàng làm người ta nghẹn lại khi buông một câu “Ước gì ba kêu tên con, một lần thôi cũng được.” Cái hay của anh là không lạm dụng biểu cảm hay cường điệu. Từng sự thay đổi – dù nhỏ – đều có lý do, đều phục vụ cho mạch tâm lý. Vai Long tưởng nhẹ nhàng nhưng hóa ra lại là một thử thách lớn – bởi nếu không tiết chế tốt, nhân vật có thể trở nên lố. Và may thay, Quỳnh Lý đã kiểm soát được ranh giới ấy rất tốt.

Bộ ba này – Avin Lu, Hoàng Hà, Quỳnh Lý – không chỉ xuất sắc riêng lẻ mà còn phối hợp cực kỳ ăn ý. Những cảnh cả ba tung hứng – từ lên kế hoạch tìm bạn gái cho Hoàng, đến màn “cứu giá” trong hành lang bệnh viện – đều đầy năng lượng. Họ khiến tôi tin rằng đây là những người bạn thân từ lâu, từng trải qua những lần cúp tiết, cãi nhau, rồi cùng nhau mơ mộng viển vông về tương lai. Phản ứng hóa học ấy – thứ mà không nhiều bộ phim thanh xuân có được – là một điểm cộng lớn của tác phẩm.

Không thể không nhắc đến các diễn viên kỳ cựu như Tiến Luật, Đinh Y Nhung, Quốc Cường, Kiều Anh – mỗi người một màu sắc. Tiến Luật không còn là một “cây hài” đơn thuần – trong vai người cha kiệm lời, anh chạm đến nỗi đau của một người đàn ông chứng kiến con mình dần rời xa mà chẳng thể làm gì. Đinh Y Nhung, với đôi mắt luôn ướt, diễn như thể cô đang ôm đứa con thật của mình. Quốc Cường vẫn vững vàng như mọi khi, còn Kiều Anh tạo bất ngờ bằng một hình ảnh khác hẳn thường thấy trên truyền hình.

Tôi bước ra khỏi rạp, lòng vẫn còn lẩn quẩn hình ảnh Avin Lu lặng lẽ trên giường bệnh, ánh mắt như đang chạy đua với thời gian. Tôi nghĩ về câu hỏi đạo diễn đặt ra: “Nếu chỉ còn một ngày để sống, bạn sẽ ước gì?” Và rồi tôi nhận ra, bộ phim này không cần đến những phân cảnh cao trào ồn ào, không cần nước mắt lả chả hay gào thét dữ dội. Chỉ cần ánh mắt, một hơi thở đứt quãng, một cái nhìn vội vã... cũng đủ để trái tim khán giả rung lên.

Với tôi, Điều Ước Cuối Cùng không phải là một cú “nổ lớn” của điện ảnh Việt. Nhưng nó là một tác phẩm tử tế, được làm bằng cảm xúc chân thật và bởi những con người hiểu rõ mình đang kể điều gì. Và khi điều tử tế gặp gỡ những người diễn viên tài năng – như Avin, Hà và Lý – kết quả là một bộ phim mà bạn không thể xem rồi quên. Bạn sẽ mang nó theo – lặng lẽ – trong lòng, như một điều ước giản dị nào đó từng đến rồi đi.
* Bài viết của Ngọc Minh chia sẻ tại box Phim Việt Nam
Facebook - bình luận