x

Đăng nhập

Comming soon...

Review phim

Âu Mỹ

Hạ Cánh Khẩn Cấp: Lãng phí dàn cast hạng A cho kịch bản cũ kỹ

Hoa Le 14:35 - 12/08/2022

Bạn mong chờ gì ở một tác phẩm được quảng bá là bom tấn hành động đề tài dịch bệnh hoành tráng nhất, với sự góp mặt của hàng loạt sao hạng A như Song Kang-ho, Lee Byung-hun? Dĩ nhiên, tôi sẽ đặt kỳ vọng vào một tác phẩm với bối cảnh hoành tráng, nội dung mới mẻ, hấp dẫn, giúp người xem bùng nổ cảm xúc từ vui buồn, bất ngờ đến xúc động. Thế nhưng xem ra, Hạ Cánh Khẩn Cấp chưa thể làm được điều đó. 

Tác phẩm của đạo diễn Han Jae-Rim mở ra với chuyến bay mang số hiệu KI501 của hãng hàng không Sky Korea khởi hành từ sân bay quốc tế Incheon đến Honolulu, Hawaii. Ngay khi máy bay vừa cất cánh, nhiều hành khách bắt đầu có biểu hiện lạ, rồi bất ngờ “quy tiên” trước sự bàng hoàng của mọi người. 

Một chủng vi rút lạ với tốc độ lây lan chóng mặt đã xâm nhập lên máy bay, reo rắc nỗi sợ hãi khiến cho tất cả hành khác lẫn phi hành đoàn trở nên hỗn loạn, hoảng sợ. Giữa tình thế cấp bách này, những người trên máy bay yêu cầu được hạ cánh khẩn cấp, nhưng họ liên tục bị các quốc gia từ chối. Đến chính cả quốc mẫu cũng chối bỏ và coi 150 hành khách của KI501 là nguồn bệnh nguy hiểm, không đáng sống sót. 

Không khó để tôi nhận ra, kịch bản của Hạ Cánh Khẩn Cấp không có gì mới mẻ. Vẫn là câu chuyện thảm họa, dịch bệnh và tình huống ngàn cân treo sợi tóc trên máy bay cũ mèm như nhiều bộ phim Hollywood trước đây như Sully, 407 Dark Flight, United 93… Tác phẩm của Han Jae-Rim gần như không có đóng góp gì mới mẻ hơn cho đề tài này. Chính vì thế, kịch bản trở nên dễ đoán, không tạo nên nhiều bất ngờ cho tôi, mặc dù nhà làm phim đã cố gắng bẻ lái đến 3 lần, đẩy các hành khách trên máy bay vào tình huống sinh tử.

Chưa dừng lại ở đó, nhân vật phản diện Jun Seok (Siwan) - vị tiến sĩ người Mỹ gốc Hàn đã phát tán vi rút trên máy bay còn được xây dựng một cách khá hời hợt, khiến tôi không có cảm giác đây là một mối đe dọa lớn để rồi lo lắng cho các hành khách trên chuyến bay. Không những hành động đơn thương độc mã, mà nhân vật này còn “đăng xuất” và hết đất diễn một cách lãng xẹt chỉ trong vòng 30 phút đầu phim.

Tôi đã mong chờ rằng nhân vật phản diện sẽ có một mục đích xấu tầm cỡ hơn hoặc ít nhất bộ phim phải cho người xem thấy anh ta là một kẻ có vấn đề về tâm lý đặc biệt. Thay vào đó, phim chỉ cung cấp cho chúng ta vài gạch đầu dòng từ lời của một viên thanh tra nào đó rằng tuổi thơ của anh ta không có tình yêu thương của mẹ, có dấu hiệu bệnh tâm lý. Điều này khiến tôi có cảm giác như nhà làm phim chỉ đang cố nhét chữ vào miệng nhân vật, thêm thông tin và nghĩ rằng như vậy đã đủ để khán giả thấu hiểu nhân vật.

>>> Xem thêm: Alienoid - Cuộc Chiến Xuyên Không: Hài hước, mãn nhãn và thú vị

Phản diện đã đi vào lòng đất rồi, nhưng ngay đến cả loại vi rút nguy hiểm nhất và là nguồn cơn của sự hoảng loạn cũng không tạo ra cảm giác rợn người cho khán giả. Chúng ta không biết rõ về cơ chế vận hành của chủng loại vi rút này bởi lúc thì chúng lây lan nhanh, khiến nạn nhân bay màu trong vài phút, nhưng cũng có người mắc triệu chứng suốt cả hành trình dài (ví dụ như anh cơ phó Hyun-soo), thậm chí “thổ huyết” mấy lần nhưng vẫn sống nhăn răng. Hơn nữa, đa số các cảnh phát tán dịch bệnh đều không khiến tôi cảm giác chỉ được xịt một chút “tương cà” làm màu, chứ không có những hình ảnh quá chấn động. 

Nếu khoản hành động, giật gân đã không thành thì tôi nghĩ hẳn bộ phim sẽ phải vớt vát lại bằng yếu tố tình cảm, nhất là khi tuyến nhân vật chính diện có gia đình của cảnh sát trưởng In-ho (Song Kang-ho) và bố con Jae-hyoek (Lee Byung-hun). Bởi rõ ràng, chính kịch, tình cảm vốn là thế mạnh của phim Hàn. Nhất là khi trước đó, bộ phim Train To Busan từng gây dấu ấn mạnh mẽ, khiến khán giả góc cạn nước mắt bởi tình cảm của bố con Seok-Woo (Gong Yoo). Nhưng tôi phải thú thực rằng Jae-hyoek cũng như Hạ Cánh Khẩn Cấp phải qua học hỏi Seok-Woo và bộ phim của đạo diễn Yeon Sang-ho rất nhiều.

Giữa anh Jae-hyeok và cô con gái gần như không có nhiều chemistry. Cả anh và con gái gần như chưa một lần nào bị rơi vào thế nguy hiểm, buộc nam chính phải lựa chọn hay hi sinh bản thân mình. Nên tôi thấy gần như tuyến nhân vật này trở nên mờ nhạt vô cùng.

Mặc dù được giới thiệu là một cựu phi công cực kỳ tài ba, giỏi giang nhưng nam chính của Lee Byung-hun lại tỏ ra vụng về, hấp tấp, thiếu sự điềm tĩnh khi xử lý tình huống, từ lúc gặp kẻ tình nghi, báo cáo với tiếp viên cho đến khi ngồi vào ghế cơ trưởng để lèo lái chiếc máy bay KI501. Trong khi đó, sự lãnh đạm, chuyên nghiệp của nam phụ - cơ phó Hyun-soo lại chiếm được cảm tình của tôi nhiều hơn. Rõ ràng, là một người từng điều khiển máy bay chuyên nghiệp, được ngợi ca về tài năng hết mực thì Jae-hyeok phải có một “cái đầu lạnh” hơn bất cứ ai, nhưng thứ tôi nhìn thấy được ở anh chỉ là sự nóng nảy, vụng về, luống cuống. Cho đến tận cuối phim, nam chính cũng chỉ đi theo quyết định của người khác chứ chưa một lần giành thế chủ động cho bản thân mình. Nên đối với tôi, thật khó để tin rằng anh là một cơ trưởng giỏi, xuất trúng trong quá khứ. 

Tôi cảm thấy tiếc thay cho Lee Byung-hun khi phải đảm nhận một vai diễn không xứng tầm với anh. Anh giống như người khổng lồ phải o ép mình trong chiếc áo chật chội. Rõ ràng, nam tài tử có thể làm được nhiều hơn thế. Chỉ cần biểu cảm gương mặt, từ ánh mắt, đôi môi hay cử chỉ từ đôi bàn tay, anh cũng đã có thể diễn cho ra nét nhân vật. Nhưng trong bộ phim này, vai diễn của Lee Byung-hun lại nói quá nhiều mà không hành động. Điều này khiến tôi cảm thấy ức chế và không thể đồng cảm được với nhân vật.

Sự vô lý được đẩy lên cao hơn cả khi bước vào hồi 3 của bộ phim, khi máy bay của Hàn Quốc xâm phạm vào không vận Nhật Bản. Xét về cả lý lẫn tình, thì đáng lẽ chuyến bay KI501 đã phải “phát sáng” trên bầu trời xứ hoa anh đào rồi. Nhưng vì tình thương, nên người Nhật đã tạm thời “hù doạ” rồi thả cho họ đi. 

Tuy nhiên, tôi thắc mắc rằng đạo diễn đưa chi tiết này vào trong phim làm gì, bởi khi đến đoạn bay đến Hawaii, máy bay đã gần hết nhiên liệu. Vậy mà KI501 vẫn có thể “quay đầu”, bay về lượn qua lượn lại trên bầu trời Nhật Bản rồi đáp xuống Hàn Quốc. Phải chăng bộ phim đang muốn “cà khịa” nước bạn một chút hay gì.

Điểm sáng nhất của bộ phim có lẽ là cảnh sát trưởng do Song Kang-ho thủ vai. Tôi cho rằng đây là một điểm sáng bởi nhân vật này không quá vô lý như vai của Lee Byung-hun, đồng thời viên cảnh sát này được nâng tầm bởi diễn xuất của ngôi sao hạng A Hàn Quốc. Chắc chắn, đạo diễn phải cảm ơn rất nhiều khi chú Kang-ho diễn quá đỉnh. Từ ánh mắt, biểu cảm của nhân vật này đều truyền cho tôi sự lo lắng, hấp tấp, vội vàng theo từng nhịp điều tra. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng nếu không phải Song Kang-ho thì nhân vật này cũng sẽ mờ nhạt và không có điểm nhấn. 

Nếu phần hình ảnh ở mức tạm ổn thì âm thanh lại là một điểm cực đáng chê. Từ đầu tới cuối phim, lúc nào những âm thanh dồn dập, rùng rợn cũng được đan xen xuyên suốt như thể sợ khán giả không biết khúc này đang tỏ ra nguy hiểm, khúc này hồi hộp gay cấn, khúc này cảm động. Việc lạm dụng âm thanh một cách quá mức tạo ra phản ứng ngược, khiến tôi cảm thấy khó chịu và không có một khoảng trống để lắng đọng và cảm nhận. May mắn thay, đến gần kết phim, ở thời khắc giữa sinh ly tử biệt, cuối cùng tôi cũng có vài giây không bị làm phiền bởi những âm thanh bùm chát, rầm rầm, mà được tĩnh lại để hoà vào một chút cảm xúc của những nạn nhân trên chuyến bay. 

>>> Xem thêm: Decision To Leave: Tuyệt tác trinh thám lãng mạn nhất tôi từng xem 

Tổng kết lại, Hạ Cánh Khẩn Cấp là một bộ phim không có gì mới mẻ, bất ngờ với nhiều lỗ hổng về logic lẫn xây dựng nhân vật. Tuy nhiên, dàn cast của phim đã rất cố gắng để gồng gánh và cứu chuyến bay của Han Jae-Rim không trở thành thảm họa. Nên tôi sẽ dành cho tác phẩm này số điểm 5/10. 

* Bài viết của Hoa Le chia sẻ tại box Phim Hàn Quốc

Nếu bạn yêu thích Hạ Cánh Khẩn Cấp và là fan của phim Hàn Quốc , mời bạn bấm vào đây để đăng bài trao đổi bàn luận cùng mọi người.

Bạn cần tìm thông tin dữ liệu và đọc review về phim Hạ Cánh Khẩn Cấp? Hãy truy cập vào DAN Wiki để có tất tần tật những nội dung bạn cần đấy: bấm vào đây

Facebook - bình luận

Bài Cùng chuyên mục

Quỷ Ăn Tạng (Tee Yod): Vẫn giữ được sự rùng rợn của nguyên tác

Nga Cao

Nga Cao

Quỷ Ăn Tạng xứng danh là bộ phim kinh dị "nặng đô" đạt doanh thu cao nhất tại "Xứ Chùa Vàng", phim vẫn giữ được những điều cốt lõi của câu chuyện nguyên tác.

Quỷ Cẩu: Truyền tải được nhiều thông điệp nhưng làm kỹ xảo chưa tốt

Lindo

Lindo

Quỷ Cẩu có nội dung chỉn chu, quy tụ dàn diễn viên thực lực của cả hai miền Nam - Bắc nhưng phần hiệu ưng, kỹ xảo của phim được làm chưa thực sự tốt.

Một Mình Vẫn Ổn't: Tình đầu tan chảy chậm rãi với nhiều dư vị

Nga Cao

Nga Cao

Bộ phim gây ấn tượng với cốt truyện đơn giản nhưng gởi gắm nhiều thông điệp sâu sắc cùng hương vị tình đầu tan chảy chậm rãi trong từng thước phim.

Đế chế Napoleon: Thiên sử thi hoành tráng nhưng còn nhiều thiếu sót

Nga Cao

Nga Cao

Joaquin Phoenix đầy mê hoặc khi hóa thân thành hoàng đế nước Pháp lừng danh trong siêu phẩm của Ridley Scott - Đế chế Napoleon.

Cô giáo em là số một: Thiện chiến thắng ác trong môi trường học đường

Nga Cao

Nga Cao

Cô Giáo Em là Số 1 - Brave Citizen: Quá trình “thực hiện công lý” của cô giáo trung học mang đến cho khán giả những cảm xúc sảng khoái và dễ chịu.

Yêu Lại Vợ Ngầu: Tiếng cười cũ kĩ, Kang Ha Neul là điểm cộng

Nga Cao

Nga Cao

Câu chuyện phim Yêu Lại Vợ Ngầu đem lại tiếng cười đơn giản và gần gũi với người xem, dù vẫn còn nhiều lỗ hổng trong kịch bản.