x

Đăng nhập

Comming soon...

Review phim

Âu Mỹ

Moonfall: Phim thảm họa nhưng sao chất lượng cũng hơi “thảm hoạ”

SEIZEDIX 11:02 - 18/02/2022

Vừa qua, mình đã có cơ hội thưởng thức bom tấn mới nhất của đạo diễn Roland Emmerich - người từng gây ấn tượng với bom tấn 2012. Thế nhưng, điểm khiến mình cảm thấy thất vọng là mọi ý tưởng tiềm năng đều được khai thác một cách nhạt nhòa. Nhà sản xuất của Moonfall (Trăng Rơi) đã sử dụng ý tưởng được nhiều vị đạo diễn khai thác, nhưng lại thiếu đi tính nhân văn và không hề đậm chất nghệ thuật như những tác phẩm trước của Roland Emmerich. Tất cả tình tiết trong phim được kết hợp với nhau theo kiểu máy móc và tẻ nhạt. Cùng mình tìm hiểu sâu hơn về bom tấn này nhé.

Đến từ nhà sản xuất của Independence DayThe Day After Tomorrow, Moonfall sở hữu một ý tưởng vô cùng thú vị khi mặt trăng đã bị hất ra khỏi quỹ đạo, gây ra thảm họa toàn cầu và những người duy nhất có thể cứu thế giới là một cặp phi hành gia bị coi thường và một nhà lý luận. Sở hữu ý tưởng thú vị đến vậy, thế nhưng Moonfall mà mình thấy trong các đoạn trailer và bản tóm tắt nội dung thú vị, hấp dẫn hơn nhiều so với phiên bản đầy đủ của bộ phim.

Tưởng rằng thời lượng hai tiếng của thể giúp Moonfall khai thác được mọi tiềm năng của chủ đề chính, thế nhưng suốt nửa tiếng đầu tiên của bộ phim, NSX chỉ tập trung vào phần giới thiệu thừa thãi và không ảnh hưởng nhiều tới cốt truyện. Phần mở đầu, khán giả được giới thiệu tới Brian Harper (Patrick Wilson) - một phi hành gia có cuộc sống khó khăn khi vừa bị đuổi khỏi NASA, ly hôn và con trai tuổi là Sonny (Charlie Plummer) thì nghiện ngập.

Patrick Wilson và Halle Berry là hai ngôi sao khiến Moonfall trở nên đáng xem, nhưng không một nhân vào xung quanh cả hai để lại được dấu ấn với mình - ngoại trừ một cái tên. Thế nhưng dù diễn xuất đỉnh đến đâu, bộ phim này vẫn khiến nhân vật của cả hai trở nên kỳ cục khi thay vì để họ làm nhiệm vụ, biên kịch lại để họ trở lại hỗ trợ các thành viên vượt qua nguy hiểm.  Như đã nói, K.C. Houseman (John Bradley) là nhân vật còn lại gây ấn tượng với mình bằng khiếu hài hước.

Khoảnh khắc mặt trăng sắp chạm vào trái đất, khi mọi người hàn gắn và ở bên nhau những giây cuối trước khi chia xa thật sự đã được tận dụng trong Moonfall, nhưng thật sự vẫn chưa đủ ấn tượng với mình. Lý do là cách làm phim thực sự khó hiểu của nhà sản xuất, khiến mình nghĩ rằng máy tính đã tham gia vào việc cắt phân cảnh chứ không phải con người làm. Việc chuyển cảnh quá nhanh và vội vàng cũng khiến mình khó có thể hiểu và thông cảm cho các nhân vật. Mặc dù âm nhạc của Thomas Wander và đồng biên kịch / nhà sản xuất Harald Kloser thật sự tràn đầy cảm hứng, nhưng tiếc thay nó lại bị che khuất bởi những hiệu ứng âm thanh cháy nổ khác.

Sự vụng về của NSX khiến mình còn không biết rõ được quy mô của thảm họa, chứ đừng nói đểm cảm xúc của những người đứng trước tận thế. Loạt phân cảnh lạm dụng CGI được nhồi nhét ở đoạn cuối của bộ phim, khiến bộ phim tưởng chừng như rất hoành tráng nhưng lại thiếu đi cảm xúc, khô khan. Khi các anh hùng phiêu lưu ngoài không gian, bộ phim cuối cùng cũng có thể cứu vãn được mặt hình ảnh, nhưng chỉ vài phút sau đó, những phân cảnh thảm họa thừa thãi trên trái đất lại trở lại.

Nói đi thì cũng phải nói lại, Moonfall cũng có một cái kết khá hay, tiết lộ một bí mật mà mình tin chắc bạn sẽ phải kinh hãi, thế nhưng trước khi có thể chạm tới cái kết này, bạn sẽ phải trải qua hai tiếng cùng những phân cảnh hành động nhàm chán cùng kịch bản đã lỗi thời từ lâu. Mình phải thừa rằng, không có khoảnh khắc nào Moonfall khai thác ý tưởng đỉnh cao của bộ phim theo một cách nghiêm túc. 

Những điều xảy ra trong Moonfall quá xa rời thực tế, từ cảm xúc cho đến thảm hộ quy mô lớn của bom tấn này. Những điều tuyệt vời mà Emmerich từng làm trong quá khứ không thể (và hình như là không có) trong Moonfall. Mình phải nhắc lại một lần nữa rằng những ý tưởng hấp dẫn mà Moonfall của Roland Emmerich sở hữu được khai thác theo kiểu lặp lại, cũ rích. 

>>>Xem thêm: Khe nứt San Andreas - Bản kế thừa xứng đáng "bom tấn" 2012

Thay vì là một bộ phim thảm họa lấy cảm xúc của con người làm trọng tâm, mình cảm thấy Moonfall giống như phiên bản lỗi của những bộ phim hay hơn nhiều cùng thể loại, một số trong số đó là của chính Emmerich. Bạn có thể xem hoặc bỏ qua bom tấn này, bởi vì theo mình, đây là một dự án không có gì ấn tượng.

* Bài viết của Seizedix gửi về DienAnh.Net. 

Nếu bạn yêu thích Phim Âu Mỹ, hãy vào DienAnh.net để xem thêm nhiều bài viết hay nha.

Facebook - bình luận

Bài Cùng chuyên mục

Bộ Tứ Siêu Đẳng: Bước Đi Đầu Tiên làm sống lại huyền thoại Marvel

Thụy Khuê

Thụy Khuê

Là một fan của Fantastic Four, tôi cảm thấy bộ phim không chỉ là một bản chuyển thể thành công mà còn là một lá thư tình gửi đến những người yêu truyện tranh.

Wolfoo và Cuộc Đua Tam Giới dạy chúng ta yêu thương… đúng cách

Trần Quân

Trần Quân

Wolfoo và Cuộc Đua Tam Giới: Một bộ phim không chỉ dành cho trẻ em. Mà dành cho tất cả những ai từng là một đứa trẻ.

“Điều Ước Cuối Cùng” là phim remake nhưng rất Việt, rất riêng

Phương Trúc

Phương Trúc

Là người từng xem The Last Wish bản Trung và cả The Last Ride bản Hàn, tôi có thể nói: Điều Ước Cuối Cùng không hề thua kém.

Điều ước cuối cùng: Dở khóc dở cười với Mạnh Quỳnh, Hoàng Hà - Avin Lu

Nga Cao

Nga Cao

Sử dụng chất liệu hài hước pha trộn cùng thể loại tuổi mới lớn (coming of age) một cách duyên dáng, phim Điều ước cuối cùng chinh phục nhiều bộ phận khán giả.

Dưới đáy hồ: Khi Drag queen trở thành linh hồn của câu chuyện

Thành Phát

Thành Phát

Dưới đáy hồ ra mắt đúng vào Tháng Tự Hào, như gửi gắm nhẹ nhàng sâu sắc: những chất liệu queer trong điện ảnh Việt không cần phải gồng lên để chứng minh điều gì

Karen Nguyễn trong Dưới đáy hồ: "Của hiếm" của màn ảnh Việt

Nga Cao

Nga Cao

Màn thể hiện của Karen Nguyễn trong phim kinh dị truyền thuyết đô thị 2025 “Dưới đáy hồ” để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người xem.