Nếu bạn nghĩ điều đáng sợ nhất trong Until Dawn là kẻ sát nhân đeo mặt nạ trong bóng tối, có lẽ bạn chưa nhìn kỹ vào chính những người còn sống. Trong vòng lặp tử thần ấy, bộ phim dần hé lộ một sự thật lạnh lẽo: kẻ phản bội đôi khi không đến từ bên ngoài, mà chính là người đang nắm tay bạn mỗi đêm.

Thoạt đầu, mối quan hệ giữa Abe và Nina hiện lên như một điểm tựa dịu dàng giữa cơn ác mộng. Thế nhưng, càng đi sâu vào hành trình lặp lại sự kinh hoàng ấy, khán giả dần nhận ra: sợi dây gắn kết giữa họ không được dệt nên từ lòng tin, mà từ nỗi sợ – sợ bị bỏ lại, sợ thất bại, và trên hết là sợ cái chết.
Abe là trung tâm của mạch xoáy đó. Anh không chỉ sợ hãi, mà còn biết cách biến nỗi sợ ấy thành công cụ điều khiển. Không cần lớn tiếng hay đe dọa, Abe thao túng bằng sự dịu dàng và lý trí. Với giọng nói trầm ổn, ánh mắt lo âu đầy tình cảm, anh khéo léo gieo vào tâm trí Nina đã bị thao túng tâm lý bởi những lựa chọn tưởng như vì “chúng ta”, nhưng thực chất luôn đặt sự sống của chính mình lên trên hết.

Và Nina, trong cơn lốc của cảm xúc, dần không còn phân biệt được đâu là ranh giới giữa đúng – sai, yêu thương – lợi dụng. Cô trở thành cánh tay nối dài cho những kế hoạch lạnh lùng được khoác lớp vỏ của tình yêu và bản năng sinh tồn.
Điểm đặc sắc nhất của Until Dawn không nằm ở những cú jump-scare hay những khung hình đẫm máu. Điều khiến bộ phim thực sự ám ảnh chính là: Khi chỉ còn 13 cơ hội để sống, bạn sẽ tìm cách sống cùng nhau hay sống bằng mọi giá, dù phải đơn độc?

Abe không hiện diện như một phản diện điển hình. Anh là hiện thân của bản năng sinh tồn bị đẩy đến cực hạn nơi con người không còn lựa chọn giữa tốt và xấu, mà chỉ còn giữa sự sống và trở thành một phần của bóng đêm. Anh không độc ác theo cách dễ nhìn thấy, mà nguy hiểm ở sự thuyết phục khi những quyết định lạnh lùng được che đậy bởi tình yêu, bởi lý do "cần thiết".
Nina, trong vai trò người yêu, không phải không nhận ra điều đó. Nhưng trong nỗi hoang mang và khao khát được sống sót, cô dần gật đầu với những điều mà lương tâm mình từng từ chối.

Until Dawn khiến khán giả không chỉ sợ những gì trong bóng tối, mà còn rùng mình trước ánh sáng mờ ảo của những mối quan hệ tưởng như an toàn. Bởi đôi khi, thứ giết chết bạn không phải là lưỡi dao của kẻ sát nhân mà là lời thì thầm bên tai từ người bạn nắm tay mỗi đêm.
* Bài viết của Mai Thanh Phát chia sẻ tại box Mọt phim Review
Facebook - bình luận