Sau một tai nạn trong phòng thí nghiệm không gian, bốn nhà khoa học trẻ gồm Reed Richards, Sue Storm, Johnny Storm và Ben Grimm đã sở hữu những năng lực siêu nhiên khác biệt. Thay vì chạy theo con đường danh vọng, họ buộc phải đối mặt với những hệ quả tâm lý và đạo đức nảy sinh từ chính sức mạnh của mình. Trong khi tìm cách kiểm soát năng lực và hòa hợp với nhau như một nhóm, họ phát hiện ra mối đe dọa từ một thực thể cổ xưa đang dần thức tỉnh ngoài vũ trụ. Từ đó, hành trình của họ không chỉ là một cuộc chiến bảo vệ Trái Đất, mà còn là hành trình đối diện với nỗi sợ hãi, quá khứ tổn thương và trách nhiệm trước tương lai của nhân loại.

“Bước Đi Đầu Tiên” là lời tuyên bố không hô hào nhưng đầy thuyết phục về một thế hệ siêu anh hùng mới. Ở đây, kịch bản không đơn thuần là cái cớ để phô diễn kỹ xảo, mà thực sự trở thành bộ khung vững chắc cho sự phát triển nhân vật và chuyển động cảm xúc.
Phim triển khai nhiều lớp ý tưởng xoay quanh khoa học, gia đình, trách nhiệm và bản ngã cá nhân. Nhưng thay vì tham chi tiết hoặc giải thích quá mức, kịch bản chọn cách tiết chế, để các tình huống tự dẫn dắt thông điệp một cách tự nhiên. Mỗi tuyến truyện phụ đều có vai trò riêng và được gắn kết khéo léo với trục chính, tạo thành một dòng chảy liền mạch và dễ theo dõi.

Pedro Pascal mang đến chiều sâu đáng kể cho tác phẩm qua một vai diễn đầy trầm tư và giằng xé. Không gào thét, không lời thoại nặng tính triết lý, nhưng từng ánh nhìn và khoảng lặng của nhân vật này đều khiến người xem dừng lại để suy ngẫm. Đó là lát cắt đại diện cho một thế hệ trưởng thành giữa thời đại vỡ mộng, luôn khát khao tìm lại lý tưởng để tiếp tục tin vào điều tốt đẹp.
Điều đáng khen là đạo diễn và biên kịch đã giữ được cân bằng giữa yếu tố giải trí và thông điệp nhân văn. Không có một dòng khẩu hiệu nào xuất hiện, nhưng khán giả vẫn nhận ra bài học về sự gắn bó, tha thứ và niềm tin thông qua những lựa chọn rất đỗi con người của từng nhân vật.

Phần hình ảnh trong phim gây ấn tượng mạnh ngay từ những giây đầu tiên nhờ thẩm mỹ retro futuristic lấy cảm hứng từ thập niên sáu mươi. Bảng màu bão hòa, ánh sáng rực rỡ và thiết kế không gian có phần cơ học nhưng đầy tính thơ khiến khán giả như được bước vào một thế giới khoa học viễn tưởng từng chỉ tồn tại trong tranh minh họa cũ.
Điểm đặc biệt nằm ở cách đạo diễn và đội ngũ kỹ xảo không dùng kỹ thuật số như một công cụ khoe mẽ, mà như một lớp nền để tôn vinh cấu trúc cảm xúc của phim. Những pha hành động không đơn thuần là va chạm thể lực, mà gắn liền với xung đột nội tâm hoặc một bước chuyển tâm lý quan trọng. Điển hình như trận đối đầu giữa Johnny Storm và một sinh vật plasma ngoài không gian không chỉ là cảnh đánh đấm mãn nhãn, mà còn là khoảnh khắc Johnny lần đầu thực sự kiểm soát được cơn bốc đồng của mình để bảo vệ đồng đội.

Không gian vật lý trong phim được mở rộng từ các thành phố lớn đến những hành tinh xa xôi, nhưng chưa bao giờ khiến người xem cảm thấy lạc lõng. Mỗi bối cảnh đều mang chức năng rõ ràng, góp phần dẫn dắt nhịp điệu cảm xúc, đồng thời khắc họa rõ nét hành trình vượt qua giới hạn cá nhân để vươn tới một sứ mệnh lớn hơn của nhân vật.
Hiếm có phim siêu anh hùng nào mà cả bốn nhân vật trung tâm đều có không gian phát triển đều tay và sắc nét như trong tác phẩm này. Không ai bị đẩy lên làm trung tâm, cũng không ai trở thành “bóng mờ” của đội nhóm. Mỗi người đều mang trong mình một phần mảnh ghép cần thiết để tạo nên một khối thống nhất có chiều sâu.

Reed Richards là đại diện cho lý trí và trách nhiệm khoa học, nhưng lại luôn giằng co với cảm xúc bất lực trước những vết nứt trong quan hệ con người. Diễn xuất của anh thể hiện rõ sự mâu thuẫn này, đặc biệt trong những cảnh đối thoại với Sue – nơi anh vừa là người chỉ huy, vừa là kẻ đang tìm kiếm sự tha thứ.
Sue Storm không cần đến những cú máy cận để gây ấn tượng. Chính sự tiết chế, cách cô lựa chọn im lặng thay vì tranh luận, khiến nhân vật này mang trọng lực tinh thần cho toàn bộ nhóm. Những khoảnh khắc cô đối mặt với Reed hay an ủi Ben đều lặng lẽ nhưng thấm thía.

Johnny Storm là màu sắc bốc đồng, nóng nảy nhưng lại mang trái tim rất thật. Sự tung hứng giữa anh và Reed không chỉ tạo nên tiết tấu giải trí, mà còn cho thấy một kiểu đối lập bổ trợ lẫn nhau trong quá trình trưởng thành.
Ben Grimm là hình ảnh nặng nề nhất về mặt hình thể nhưng lại giàu cảm xúc nhất. Dưới lớp kỹ xảo dày cộp là một giọng nói run rẩy, một ánh mắt buồn luôn cố giấu. Mỗi phân cảnh có Ben đều mang lại cảm giác trầm lắng nhưng không u uất, như thể anh là cái neo giữ lại sự nhân bản trong một thế giới đang xoay cuồng vì sức mạnh.

Điểm đáng quý là nhóm diễn viên không diễn như bốn cá nhân riêng biệt, mà như một tập thể cùng chia sẻ một nhịp thở. Chính điều đó tạo nên độ tin cậy trong diễn biến cảm xúc và sức hút bền bỉ cho bộ phim.
* Bài viết của Trường Duy chia sẻ tại box Vũ Trụ Phim Marvel
Facebook - bình luận